Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

Một buổi sáng chủ nhật

Hôm nay ngày 9 tháng 10 năm 2016. Hôm nay sáng chủ nhật, một buổi sáng chủ nhật đầu tiên mà tôi thực tập viết những dòng suy nghĩ trong đầu tôi...cảm giác rất là vui. Thường thì trước khi tôi ngồi vào máy tính, trong đầu tôi lúc này cũng có đầy những suy nghĩ, hết chuyện này đến chuyện khác, nhưng hiện tại đây, tôi đang ngồi trước máy tính và chỉ có một trải nghiệm lạ và vui thôi, chẳng biết nên bắt đầu một ngày mới từ đâu. Có lẽ là tôi sẽ chia sẻ một phương pháp mà tôi đã thực tập được một thời gian rồi, và tôi thấy khá hiệu quả. Đó là phương pháp thực tập hơi thở vào và hơi thở ra. Tôi thấy rất hay, khi bạn thở vào thì bạn biết bạn đang thở vào, khi bạn thở ra thì bạn biết bạn đang thở ra. Chỉ đơn giản vậy thôi. Cách thực tập như vậy đem lại cho tôi rất nhiều thứ mà lâu nay tôi nghĩ là tôi không bao giờ có được đó là niềm vui và hạnh phúc. Các bạn biết không, thực tập hơi thở vào và hơi thở ra nó đem lại cho ta sự tỉnh thức, khi thực tập hơi thở vào và hơi thở ra thì bạn đang sống tỉnh thức, bạn biết là bạn, ngay trong phút giây hiện tại này là bạn đang thở. Đến đây tôi xin chia sẻ một vài suy nghĩ đầu của tôi về phương pháp thực tập này. Lúc đầu, tôi tình cờ biết được phương pháp này là từ thầy Thích Nhất Hạnh, tôi nghĩ như vầy: Cái ông thầy này, tại sao lại khuyên mọi người thực tập hơi thở vào và hơi thở ra, đúng thật là. Ai mà chẳng phải thở, nếu không thở thì làm sao mà sống, sau đó tôi không quan tâm lắm. Một thời gian sau đó khoảng một năm, trong một cơn đau bụng dữ dội, tôi lúc đó chỉ biết ôm lấy cái bụng của mình mà chịu đau thôi, lúc đó tự nhiên tôi thấy đau dữ quá và trong đầu tôi ngập tràn nỗi sợ, tôi nghĩ mình phải vào bệnh viện thôi, nơi mà tôi chẳng muốn vào chút nào, hoặc có khi tôi nghĩ mình sẽ chết sớm quá. Càng nghĩ, tôi càng sợ, càng sợ tôi càng đau. Lúc đó tôi ước gì nếu mà tôi hết đau thì tôi sẽ vui mừng đến hết quãng thời gian còn lại của cuộc đời tôi, các bạn biết biết đấy, cơn đau tự nhiên dần dần giảm bớt và qua ngày sau đó thì tôi hết đau và trở lại bình thường. Nhưng có một điều là làm tôi suy nghĩ, tại sao trong lúc đau đó tôi nghĩ nếu hết đau thì sẽ vui mừng đến hết cuộc đời, nhưng sao tôi vẫn không thấy vui, tôi nghĩ là trong lúc đau đó tôi suy nghĩ rất thật lòng, nhưng không hiểu sao mà mình vẫn không thấy vui, lúc đó tự nhiên trong đầu tôi chú ý đến hơi thở, tôi nghĩ lại phương pháp thực tập hơi thở vào ra và bắt đầu quan tâm tìm hiểu đến phương pháp đó, mục đích là để giải đáp thắc mắc trong đầu tôi. Và qua đó, tôi hiểu ra được vấn đề tại vì sao...tôi lại không có được niềm vui đến hết trọn đời được. Sẽ chia sẻ với các bạn lần sau. Chúc tất cả một buổi sáng chủ nhật thật là nhiều niềm vui.

Không có nhận xét nào:

Người theo dõi